[Góc review phim ảnh & anime]
_TRẦN TÌNH LỆNH - THE UNTAMED_
Thể loại: Tiên hiệp, cổ trang, tình HUYNH ĐỆ thuần khiết, HE.
Diễn viên chính: Ngụy Anh (Tiêu Chiến), Lam Trạm (Vương Nhất Bác)
Nước sản xuất: Trung Quốc
---
Có thể nói thời gian vừa qua không chỉ riêng page của tụi mình mà rất nhiều page về phim, truyện, blog cá nhân… đã đăng tải đủ loại thông tin xung quanh bộ phim đình đám này. Mình cũng từng lập một topic về những lý do vì sao mình yêu thích Trần Tình lệnh (Bạn có thể xem ở đây: https://www.facebook.com/reviewdammyngontinh/photos/a.1066818503515140/1056688521194805/?type=3&theater ).
Hôm nay, khi mà hai tập cuối của phim đã lên sóng, mình mạn phép viết đôi điều từ những góc nhìn khác dành cho bộ phim đầy ấn tượng này.
Khi lên phim, việc thay đổi nội dung câu chuyện và mạch kể chuyện là điều không thể tránh khỏi. Ở Trần Tình lệnh, có thể nói biên kịch đã cực kỳ khéo léo lồng ghép đủ đầy hầu hết các chi tiết từ nhỏ tới lớn để làm bật lên câu chuyện chính trong nguyên tác. Với mình, việc cải biên đã giữ được cái nền sẵn có của câu chuyện mà vẫn thay đổi một số yếu tố để lên phim dễ hiểu, dễ truyền tải và có lẽ là bớt kinh dị hơn, ví dụ như cánh tay quỷ của Nhiếp Minh Quyết - yếu tố dẫn dắt công cuộc phá án của hai nam chính được thay bằng Đao linh trong thanh đao Bá Hạ, kể cả ở những tập cuối thay vì thi thể Nhiếp đại ‘trỗi dậy’ thì cũng được thay thế phù hợp bằng oán khí trong đao. Việc bổ sung thêm câu chuyện về Âm Thiết và mối liên hệ với Âm hổ phù, thanh kiếm ở Đồ Lục Huyền Vũ cũng giúp cho bộ phim trở nên liên kết chặt chẽ hơn, tạo ra khúc mắc và đẩy cao trào lên cao hơn.
Có lẽ đây là bộ phim tài tình nhất trong việc lách luật của Cục, trên phim nếu bạn dùng cặp mắt của một người xem phim bình thường, tin mình đi, bạn sẽ thấy đó là tình huynh đệ tri kỉ keo sơn bền chặt, anh em tốt phò trợ lẫn nhau, kết hợp với tình cảm gia đình đẫm màu nước mắt, rồi sau đó ngồi suy đoán anh này là kẻ sau màn, anh kia là tên đứng sau một tay che trời. Thế nhưng với con mắt của chúng ta, những yếu tố cần và đủ cho tình tính tang của hai nam chính thì quá quá quá đủ ngập trong biển đường. Kiểu như câu nói bất hủ “Ta muốn mang một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Mang về. Giấu đi” mà Lam Trạm cũng có thể thốt ra thì đủ hiểu biên kịch chơi lớn cỡ nào rồi ha =)))
Với mình thì những tập cuối trong phim cũng đủ để thỏa mãn rồi, thế nhưng với một số người xem phim đơn thuần mà mình quen thì họ sẽ có nhận xét hơi khác đôi chút. Với họ, phần cuối tập trung vào nói chuyện là chính nên có phần nhàm chán lê thê, thực ra thì trong nguyên tác vốn câu chuyện về sau khá đơn giản, phim cũng cần đưa hầu hết lời thoại vào để giải thích, làm rõ và tháo gỡ khúc mắc khi xưa. Vậy nên mình thấy nó đã đủ thỏa mãn, tất nhiên thiếu đi đánh đánh chém chém, bay lượn, võ thuật đẹp mắt thì chưa thể gọi là hoàn hảo tuyệt đối rồi.
Điểm mà mình phải công nhận nhất chính là vai diễn của Tiêu Chiến trong phim. Mình biết đến anh qua cuộc thi X-flie Bùng cháy đi thiếu niên năm 2015, ấn tượng khi ấy chỉ là một chàng trai có gương mặt sáng, hát hay nhưng hơi ít cảm xúc. Cho đến hiện tại mình chưa xem bất cứ bộ phim nào của Tiêu Chiến và khi đón xem Trần Tình Lệnh mình hoàn toàn bất ngờ với khả năng diễn xuất của ảnh. Tiêu Chiến đã mang đến một Ngụy Vô Tiện rất đủ đầy, rất phù hợp và rất vừa phải, một gương mặt mang nụ cười dù cho có phải trải qua chuyện gì, một nhân vật dù trải muôn ngàn gian khổ, cay đắng, vất vả, gian truân thì nụ cười vẫn có thể tươi sáng như thuở ban sơ.
Biểu cảm trên gương mặt Tiêu Chiến khiến mình bất ngờ, rất sinh động, đủ sắc thái, dù là cười thì anh ấy cũng có thể tạo nên một Ngụy Anh hợp với từng hoàn cảnh, là cười vui vẻ lạc thú tự do tự tại của thiếu niên tuấn dật, là nụ cười chua xót khi bước vào con đường tu ma, cười đau khổ trước nhân sinh thế thái, cười khinh bỉ với ánh nhìn của người đời, cười biết ơn khi nhận ra mình vẫn còn tri kỉ….. Rất rất nhiều sắc thái sinh động tạo nên một Ngụy Anh bằng xương bằng thịt. Tất nhiên mỗi người có quyền tưởng tượng và cảm nhận về nhân vật khác nhau khi đọc truyện, nhưng với mình, một nhân vật như bước ra từ tiểu thuyết như thế đã đủ làm mình khóc, cười theo cung bậc cảm xúc của họ rồi.
Mình thích Vương Nhất Bác, không phủ nhận điều này bởi thích cái nhan sắc của cậu ấy từ hồi xem Sáng tạo 101 bản nữ rồi (team nhan khống) =)))) Vậy nên khi biết cậu ấy đóng vai vị Hàm Quang Quân mà mình có thể dùng 8000 từ để viết và ngợi ca thì mình đã rất rất chờ mong. Dường như những tập đầu vai diễn của cậu ấy hơi thiếu thuyết phục, có vẻ khá cứng nhắc, khá thiếu hồn, mình nhớ có ai đó từng nói khi ấy mặt của Vương Nhất Bác bị sưng (phù) nên tạo hình và diễn xuất chưa được đẹp. Mình không chắc thông tin này đúng hay không nhưng phải công nhận là về sau, càng xem càng thấy cậu ấy đẹp, đẹp và đầy khí chất. Cá nhân mình cảm thấy Lam Trạm là một vai diễn cực kỳ khó thể hiện, bởi lẽ tất cả cảm xúc đều bị hắn giấu rất sâu, luôn trưng ra cái mặt ‘liệt’ để bày tỏ hầu hết cảm xúc. Nét diễn của cậu ấy với mình là chưa xuất sắc, nhưng càng về sau lại càng mang đến một Lam Trạm sinh động đầy tiên khí. Hy vọng trong tương lai, diễn xuất của cả hai sẽ được bồi đắp và phát triển nhiều hơn nữa.
Còn rất rất nhiều điểm để nói về phim tuy nhiên mình chỉ muốn tổng kết lại một câu, đây là bộ phim đáng xem và đáng nhớ trong mùa hè 2019 này, nếu bạn nào chưa xem thì nên nhảy hố ngay để tự trải nghiệm và cảm nhận nhé. Có lẽ sẽ có rất nhiều ý kiến trái chiều đối với kết cục của Trần Tình lệnh, tuy nhiên mình lại rất thích kết thúc này, một tiếng gọi “Ngụy Anh”, một cái xoay người và nụ cười tươi sáng như ngày đầu gặp nhau đã đủ ghi dấu ấn sâu đậm trong tim mình. Còn bạn, sau khi xem và trải nghiệm, bạn thấy cái kết ấy thế nào? Nhớ comment chia sẻ để mình biết mình không cô đơn nhaaaa.
P/s Cám ơn đoàn phim cực kỳ có tâm đã mang đến một câu chuyện đầy nụ cười và nước mắt <3
P/ss Cần lắm một vị Hàm Quang Quân có thể cõng, ôm, dìu, đỡ, đuổi chó, dắt lừa, nhả tiền, chăn thỏ, trộm gà, hái sen.... ai ship tới tận nhà hộ mình điiiiii =))))
#YPL
_TRẦN TÌNH LỆNH - THE UNTAMED_
Thể loại: Tiên hiệp, cổ trang, tình HUYNH ĐỆ thuần khiết, HE.
Diễn viên chính: Ngụy Anh (Tiêu Chiến), Lam Trạm (Vương Nhất Bác)
Nước sản xuất: Trung Quốc
---
Có thể nói thời gian vừa qua không chỉ riêng page của tụi mình mà rất nhiều page về phim, truyện, blog cá nhân… đã đăng tải đủ loại thông tin xung quanh bộ phim đình đám này. Mình cũng từng lập một topic về những lý do vì sao mình yêu thích Trần Tình lệnh (Bạn có thể xem ở đây: https://www.facebook.com/reviewdammyngontinh/photos/a.1066818503515140/1056688521194805/?type=3&theater ).
Hôm nay, khi mà hai tập cuối của phim đã lên sóng, mình mạn phép viết đôi điều từ những góc nhìn khác dành cho bộ phim đầy ấn tượng này.
Khi lên phim, việc thay đổi nội dung câu chuyện và mạch kể chuyện là điều không thể tránh khỏi. Ở Trần Tình lệnh, có thể nói biên kịch đã cực kỳ khéo léo lồng ghép đủ đầy hầu hết các chi tiết từ nhỏ tới lớn để làm bật lên câu chuyện chính trong nguyên tác. Với mình, việc cải biên đã giữ được cái nền sẵn có của câu chuyện mà vẫn thay đổi một số yếu tố để lên phim dễ hiểu, dễ truyền tải và có lẽ là bớt kinh dị hơn, ví dụ như cánh tay quỷ của Nhiếp Minh Quyết - yếu tố dẫn dắt công cuộc phá án của hai nam chính được thay bằng Đao linh trong thanh đao Bá Hạ, kể cả ở những tập cuối thay vì thi thể Nhiếp đại ‘trỗi dậy’ thì cũng được thay thế phù hợp bằng oán khí trong đao. Việc bổ sung thêm câu chuyện về Âm Thiết và mối liên hệ với Âm hổ phù, thanh kiếm ở Đồ Lục Huyền Vũ cũng giúp cho bộ phim trở nên liên kết chặt chẽ hơn, tạo ra khúc mắc và đẩy cao trào lên cao hơn.
Có lẽ đây là bộ phim tài tình nhất trong việc lách luật của Cục, trên phim nếu bạn dùng cặp mắt của một người xem phim bình thường, tin mình đi, bạn sẽ thấy đó là tình huynh đệ tri kỉ keo sơn bền chặt, anh em tốt phò trợ lẫn nhau, kết hợp với tình cảm gia đình đẫm màu nước mắt, rồi sau đó ngồi suy đoán anh này là kẻ sau màn, anh kia là tên đứng sau một tay che trời. Thế nhưng với con mắt của chúng ta, những yếu tố cần và đủ cho tình tính tang của hai nam chính thì quá quá quá đủ ngập trong biển đường. Kiểu như câu nói bất hủ “Ta muốn mang một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Mang về. Giấu đi” mà Lam Trạm cũng có thể thốt ra thì đủ hiểu biên kịch chơi lớn cỡ nào rồi ha =)))
Với mình thì những tập cuối trong phim cũng đủ để thỏa mãn rồi, thế nhưng với một số người xem phim đơn thuần mà mình quen thì họ sẽ có nhận xét hơi khác đôi chút. Với họ, phần cuối tập trung vào nói chuyện là chính nên có phần nhàm chán lê thê, thực ra thì trong nguyên tác vốn câu chuyện về sau khá đơn giản, phim cũng cần đưa hầu hết lời thoại vào để giải thích, làm rõ và tháo gỡ khúc mắc khi xưa. Vậy nên mình thấy nó đã đủ thỏa mãn, tất nhiên thiếu đi đánh đánh chém chém, bay lượn, võ thuật đẹp mắt thì chưa thể gọi là hoàn hảo tuyệt đối rồi.
Điểm mà mình phải công nhận nhất chính là vai diễn của Tiêu Chiến trong phim. Mình biết đến anh qua cuộc thi X-flie Bùng cháy đi thiếu niên năm 2015, ấn tượng khi ấy chỉ là một chàng trai có gương mặt sáng, hát hay nhưng hơi ít cảm xúc. Cho đến hiện tại mình chưa xem bất cứ bộ phim nào của Tiêu Chiến và khi đón xem Trần Tình Lệnh mình hoàn toàn bất ngờ với khả năng diễn xuất của ảnh. Tiêu Chiến đã mang đến một Ngụy Vô Tiện rất đủ đầy, rất phù hợp và rất vừa phải, một gương mặt mang nụ cười dù cho có phải trải qua chuyện gì, một nhân vật dù trải muôn ngàn gian khổ, cay đắng, vất vả, gian truân thì nụ cười vẫn có thể tươi sáng như thuở ban sơ.
Biểu cảm trên gương mặt Tiêu Chiến khiến mình bất ngờ, rất sinh động, đủ sắc thái, dù là cười thì anh ấy cũng có thể tạo nên một Ngụy Anh hợp với từng hoàn cảnh, là cười vui vẻ lạc thú tự do tự tại của thiếu niên tuấn dật, là nụ cười chua xót khi bước vào con đường tu ma, cười đau khổ trước nhân sinh thế thái, cười khinh bỉ với ánh nhìn của người đời, cười biết ơn khi nhận ra mình vẫn còn tri kỉ….. Rất rất nhiều sắc thái sinh động tạo nên một Ngụy Anh bằng xương bằng thịt. Tất nhiên mỗi người có quyền tưởng tượng và cảm nhận về nhân vật khác nhau khi đọc truyện, nhưng với mình, một nhân vật như bước ra từ tiểu thuyết như thế đã đủ làm mình khóc, cười theo cung bậc cảm xúc của họ rồi.
Mình thích Vương Nhất Bác, không phủ nhận điều này bởi thích cái nhan sắc của cậu ấy từ hồi xem Sáng tạo 101 bản nữ rồi (team nhan khống) =)))) Vậy nên khi biết cậu ấy đóng vai vị Hàm Quang Quân mà mình có thể dùng 8000 từ để viết và ngợi ca thì mình đã rất rất chờ mong. Dường như những tập đầu vai diễn của cậu ấy hơi thiếu thuyết phục, có vẻ khá cứng nhắc, khá thiếu hồn, mình nhớ có ai đó từng nói khi ấy mặt của Vương Nhất Bác bị sưng (phù) nên tạo hình và diễn xuất chưa được đẹp. Mình không chắc thông tin này đúng hay không nhưng phải công nhận là về sau, càng xem càng thấy cậu ấy đẹp, đẹp và đầy khí chất. Cá nhân mình cảm thấy Lam Trạm là một vai diễn cực kỳ khó thể hiện, bởi lẽ tất cả cảm xúc đều bị hắn giấu rất sâu, luôn trưng ra cái mặt ‘liệt’ để bày tỏ hầu hết cảm xúc. Nét diễn của cậu ấy với mình là chưa xuất sắc, nhưng càng về sau lại càng mang đến một Lam Trạm sinh động đầy tiên khí. Hy vọng trong tương lai, diễn xuất của cả hai sẽ được bồi đắp và phát triển nhiều hơn nữa.
Còn rất rất nhiều điểm để nói về phim tuy nhiên mình chỉ muốn tổng kết lại một câu, đây là bộ phim đáng xem và đáng nhớ trong mùa hè 2019 này, nếu bạn nào chưa xem thì nên nhảy hố ngay để tự trải nghiệm và cảm nhận nhé. Có lẽ sẽ có rất nhiều ý kiến trái chiều đối với kết cục của Trần Tình lệnh, tuy nhiên mình lại rất thích kết thúc này, một tiếng gọi “Ngụy Anh”, một cái xoay người và nụ cười tươi sáng như ngày đầu gặp nhau đã đủ ghi dấu ấn sâu đậm trong tim mình. Còn bạn, sau khi xem và trải nghiệm, bạn thấy cái kết ấy thế nào? Nhớ comment chia sẻ để mình biết mình không cô đơn nhaaaa.
P/s Cám ơn đoàn phim cực kỳ có tâm đã mang đến một câu chuyện đầy nụ cười và nước mắt <3
P/ss Cần lắm một vị Hàm Quang Quân có thể cõng, ôm, dìu, đỡ, đuổi chó, dắt lừa, nhả tiền, chăn thỏ, trộm gà, hái sen.... ai ship tới tận nhà hộ mình điiiiii =))))
#YPL
Vond je deze recentie nuttig?